“Chị nhìn mặt em xem, uy tín lắm!"
Chuyện mua sắm đôi khi cười ra nước mắt. Tôi từng chứng kiến nhiều trường hợp mặc cả, đôi co, buôn gian bán lận, nhưng chưa trường hợp nào khó xử như lần tôi đi mua quà tặng gần đây.
Tôi có một chị bạn có hai cô con gái rất dễ thương. Sắp tết dương lịch, tôi muốn mua áo đầm để tặng cho hai bé. Lúc mua, tôi đã nói với người bán nếu không vừa, tôi muốn đổi lại cái khác. Họ hứa chắc chắn sẽ cho đổi, còn đưa danh thiếp để người nhận biết địa chỉ. Cô bán hàng còn xoen xoét: "Chị nhìn mặt em xem, uy tín lắm!".
Thế là tôi hăm hở mua hai chiếc áo đến hơn ba trăm nghìn đồng.
Chị bạn tôi nhận quà, dĩ nhiên rất vui. Tôi không quên trao danh thiếp cửa hàng và dặn nếu không vừa có thể đến cửa hàng để đổi. Không ngờ, hai cái áo đầm chẳng có cái nào vừa với hai bé. Hóa ra, lúc bán hàng, họ cố tình tư vấn sai. Chiếc áo cho bé sáu tuổi chỉ vừa cho bé nhỏ, còn chiếc áo cho bé ba tuổi thì chỉ vừa cho trẻ một tuổi. Chị bạn tôi buộc phải mang áo đi đổi.
Sau khi chị ấy chọn được một cặp áo vừa vặn, họ bảo hai bộ đó hơn sáu trăm nghìn đồng, trừ đi ba trăm hai bộ đồ tôi mua, chị bạn tôi phải bù ba trăm nghìn nữa. Lỡ rồi, bạn tôi đành móc ví bù ba trăm nghìn đồng nữa để đổi lấy hai cái áo mới chọn.
Vài hôm sau đi dạo chợ, bạn tôi nhìn thấy những cái váy y hệt cái đã mua ở cửa hàng nọ. Giá của chúng chưa tới một trăm nghìn. Dù nể nang và sợ tôi buồn, nhưng chị ấy cũng báo cho tôi biết lần sau khỏi mắc lừa. Chúng tôi đã tốn tổng cộng hơn sáu trăm nghìn để mua hai bộ đầm chưa tới hai trăm nghìn. Mất tiền, chúng tôi mất cả lòng tin ở người bán.