Khi người bán hàng còn bận... ngáp
Là giáo viên dạy mỹ thuật vì thế tôi hay tìm những cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng giấy in và nhiều vật liệu như dây ruy-băng, keo đèn cầy, giấy thơm…để dạy học trò làm thiệp trong giờ ngoại khóa. Tính tôi không thích chạy lung tung chọn lựa chỗ đắt rẻ, miễn sao có hàng đẹp, vừa ý là tôi đến đó thường xuyên.
Chiều hôm ấy, vì cần mua vật liệu cho tiết dạy ngày mai nên tôi chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm quen thuộc. Khi tới nơi, tôi tươi cười hỏi thứ hàng cần tìm, liền nhận ngay câu trả lời của bà chủ: “Nghỉ bán rồi, có gì mai quay lại. Giờ lục lọi, mệt lắm, không ai lục được đâu!”. Tiu nghỉu, tôi ra về dù trong lòng ấm ức khi thấy cửa hàng vẫn còn mở cửa.
Nghĩ bụng chắc bữa nay bà chủ khó chịu nên gắt gỏng nên sáng hôm sau tôi quay lại. Lúc đó, cửa hàng vừa mở, một cô gái phụ bán đang trông hàng. Tôi đề nghị: “Chị muốn mua một số giấy màu khổ A4. Cảm phiền cho chị lựa màu luôn vì chị cần nhiều!”. Tức thì, tôi được nhận ngay một cái liếc mắt sắc nhọn từ khuôn mặt cô gái đang ngáp ngái ngủ: “Chờ chút, mới sáng sớm, không thấy đang ngáp à?”
Tôi hết sức bất ngờ không hiểu sao cửa hàng giờ lại có phong cách phục vụ “độc đáo” như vậy. Cả chủ và nhân viên đều tỏ ý gắt gỏng với khách hàng. Chuyện chiều hôm trước và hôm ấy gộp lại làm tôi “dị ứng” cửa hàng này. Nói xong vài lời nhỏ nhẹ với cô bé trông hàng, tôi lên xe đi ngay, dặn lòng sẽ không bao giờ trở lại đó mua bất cứ món đồ gì nữa. Câu “Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” có lẽ rất đúng với trường hợp này.